Friday, January 11, 2008

Tưởng Niệm 40 năm Tết Mậu Thân 1968

Ðã 40 năm trôi qua từ Tết Mậu Thân (30-01-1968) nhưng mỗi lần gần đến Tết là những cơn ác mộng trở về và nó ray rức trong tôi trong một thời gian mà tưởng chừng như vụ thảm sát ở Thừa Thiên-Huế ngày đó khó xóa mờ trong tâm trí của tôi.
Thời gian 10 năm tại vùng Giới Tuyến, tôi đã phải chứng kiến hai vu thảm sát ghê tởm nhất lịch sử chiến tranh Việt Nam, đó là vụ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ sát hại đồng bào vô tội tại làng Mỹ Lai (Quảng Ngãi) và vụ Cộng sản VN sát hai người dân Huế hồi Tết Mậu Thân.
Và cũng trong dịp Tết Mậu Thân đó, một Kỷ Niệm Khó Quên trong Cuộc Ðời Binh Nghiệp của tôi, đó là “Ðơn vị chúng tôi mai phục dọc hữu ngạn (bờ nam) sông Túy Loan, suốt từ Cầu Ðỏ (cầu xe lửa) xuống tới cuối Bến Ðò Xu (giáp Ngủ Hành Sơn) và chận bắt tất cả quân Bắc Việt tháo lui vì bi Trinh Sát LI săn đuổi từ Quân Lỵ Hòa Vang. Cũng nên biết rằng khi từ phía Bồ Mưng - Miếu Bông xâm nhập và vượt sông thì thủy triều xuống rất thấp, chỉ đi bộ qua mà thôi nhưng khi tháo lui thì thủy triều lên cao và đa số không biết bơi nên chúng tôi chỉ vớt họ lên chứ không phải là…bắt sống họ. 2236 tù-binh tuổi từ 16 đến 25, cấp chỉ huy thi lớn hơn 5-10 tuổi. Khi báo cáo lên Quân Ðoàn thì –thay vì tưởng thưởng chúng tôi lại bị Tư Lệnh quở mắng:”Bắt làm chi mà nhiều dữ rứa, chở mô mà nhốt” Thế là Bộ Tổng Tham Mưu lập tức cho lệnh Quân Cảnh dùng 4 chiếc C 130 di chuyển nhóm tù binh BV nầy ra đảo Phú Quốc ngay trong đêm đó! Quân trang vũ khí tịch thu được phải chở đầy 7 xe GMC 2T5 và một số chìm xuống sông Cẩm Lệ. Coi như tổn thất đó thuộc hai Sư Ðoàn 304 và 325B của Bắc Việt xuất phát từ Thường Ðức và ém quân tại Gò Nổi Phù Kỳ (Biện Bàn-Quảng Nam). Nhờ vậậy mà Ðà nẵng tránh được tai họa.

Song Trang
Trung Ðoàn LI
Hill 55 Ðà Nẵng
===========================================
Việt Nam: Bới Ðống Tro Tàn Tìm Máu Ðổ

Thursday, January 10, 2008
Hà Nội Làm To Chuyện Mậu Thân Ðể Làm Gì ?
Phạm Trần
Tết Mậu Tý năm nay đánh dấu 40 năm ngày Cộng Sản Việt Nam lợi dụng đêm giao thừa thiêng liêng của dân tộc Tết Mậu Thân (1968) đưa quân tấn công 41 thành phố, thị xã và 72 quận lỵ, kể cả thủ đô Sài Gòn và cố đô Huế của Việt Nam Cộng Hòa.
Ít người Việt nào muốn gợi lại những đau thương, đổ vỡ của chiến tranh, nhất là cuộc thảm sát trên 3,000 trong số gần 6,000 thường dân bị thiệt mạng trong 26 ngày chiếm đóng thành phố Huế của binh lính Cộng Sản.
Nhưng Ðảng và nhà nước CSVN lại coi biến cố đau thương này là một “chiến công” phải ăn mừng, lễ hội.
Báo Công An thành phố Sài Gòn loan tin ngày 13-11-2007: “Ban Bí Thư TW Ðảng có thông báo về việc tổ chức kỷ niệm trọng thể 40 năm cuộc Tổng Tiến Công và Nổi Dậy Xuân Mậu Thân-1968. Bộ Quốc Phòng được giao nhiệm vụ phối hợp với tỉnh ủy Thừa Thiên-Huế tổ chức hội thảo khoa học cuộc Tổng Tiến Công và Nổi Dậy Xuân Mậu Thân-1968. Thành phố Hồ Chí Minh phối hợp với Bộ Quốc Phòng tổ chức mít tinh trọng thể cấp nhà nước tại thành phố. Các tỉnh từ Quảng Trị trở vào tổ chức gặp mặt truyền thống, tọa đàm về chiến thắng này. Tổ chức các hoạt động văn hóa, du lịch, giúp đỡ cá nhân có thành tích trong cuộc Tổng Tiến Công Xuân Mậu Thân hiện còn khó khăn.”
Nguyễn Ðình Ước, trung tướng Cộng Sản viết trên báo Nhân Dân ngày 8-1-(2008): “Cuộc tiến công Tết Mậu Thân đi vào lịch sử là một sáng tạo độc đáo của cuộc chiến tranh cách mạng Việt Nam thể hiện một đỉnh cao ý chí và trí tuệ của Việt Nam trong cuộc chiến tranh nhỏ thắng lớn. Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Ðảng và Chủ Tịch Hồ Chí Minh quân và dân ta đã đánh thắng oanh liệt một cuộc chiến tranh cục bộ lớn nhất của một tên đế quốc lớn nhất trong thế kỷ thứ 20.”
Có “độc đáo”, “oanh liệt” hay không thì Ước cần đọc lại những lời tuyên bố nhìn nhận Bộ Chí Huy Cộng Sản đã tính toán sai lầm trong vụ tấn công quân sự Mậu Thân của Trần Văn Trà, trung tướng.
Ước cũng nên tự vấn lương tâm tại sao đảng CSVN đã lên án, tuyền truyền rùm beng vụ quân đội Mỹ can tội thảm sát người dân vô tội tại ấp Mỹ Lai mà không dám nhìn nhận cuộc tàn sát đẫm máu dân thường và các viên chức VNCH của lính Cộng Sản ở Huế?
Ông Douglas Pike, một chuyên viên về Cộng Sản Việt Nam nổi tiếng của Mỹ viết: “Một cách tự nhiên, những điều xảy ra ở Huế là vài sự thống kê mau lẹ và nhạy cảm. Cuối cùng, lực lượng quân sự Cộng Sản lên tới 12 ngàn người đã tấn công Huế ngay đêm Mồng Một Tết (30 tháng 1 năm 1968), chiếm thành phố 26 ngày và cuối cùng bằng hành động quân sự họ bị đánh bật ra khỏi nơi họ chiếm đóng.”
“Trong trận tấn công nầy, 5 ngàn 8 trăm người dân thường bị giết và mất tích. Ðến bây giờ tất cả họ coi như đã chết. Từ đó, thi hài họ được tìm thấy lẻ tẻ hay trong những ngôi mộ tập thể ở những vùng chung quanh Huế-trung tâm văn hóa Việt Nam - thuộc tỉnh Thừa Thiên.”
“Ðó chỉ là những dữ kiện chính yếu, những thống kê quan trọng, chẳng vui gì khi nói về Huế, là điều được viết xuống bằng thứ ngôn ngữ bình thường của báo chí, rõ ràng chẳng gây được ấn tượng gì cho tinh thần và lương tâm của nhân loại. Chẳng có tiếng thét đầy uất hận nào! Và các tòa đại sứ của Cộng Sản Bắc Việt Nam trên thế giới đều im hơi lặng tiếng.” (Tuệ Chương dịch)
Chính tác giả viết bài này, đã chứng kiến các cuộc khai quật những xác người tại một số nấm mổ chôn tập thể rất sơ sài và vội vàng rải rác trong thành phố Huế. Một số nạn nhân vẫn còn bị dây điện hay dây thừng cột cổ trong khi người khác bị trói ngoặt hai cánh tay về đằng sau. Nhiều người khác có dấu vết bị hành hạ trước khi bịt bắn.
Người dân kể lại có nhiều người trong số này đã bị lính Cộng Sản đâm, nhưng chưa chết mà vẫn bị đẩy xuống hố.
Cả thành phố Huế nhan nhản những áo tang, khăn trắng.
Trong cuộc tấn công Mậu Thân, CSVN đã vận động từ 323,000 đến 595,000 quân chính quy và địa phương trong Nam để thực hiện kế hoạch chống lại khoảng 1 triệu 200 quân VNCH và Hoa Kỳ với dự kiến chiếm đóng nhiều vùng lãnh thổ của VNCH.
Tuy nhiên kế hoạch hồ hởi của Hà Nội đã bị quân và dân VNCH được sự yểm trợ của quân đội Hoa Kỳ đánh bại. Khoảng từ 85,000 đến 100,000 quân Cộng Sản bị loại khỏi vòng chiến, so với thiệt hại của đồng minh có trên 6,000 tử thương, ngót 30,000 bị thương và trên 1,000 quân bị mất tích.
Thiệt hại nhân mạng và vật chất của dân thường miền Nam trong vụ Mậu Thân là vô kể.
Nghị quyết lừa lọc
Sự thất bại về quân sự và chính trị của Hà Nội đã được chứng minh bởi sự chạy trốn, phủ nhận Cộng Sản của dân miền Nam. Phản ứng này đã đảo ngược tất cả những kế hoạch muốn nhuộm đỏ miền Nam mau chóng của Hà Nội.
Nhưng bằng chứng hùng hồn nhất của sự đánh lừa dân và quân miền Bắc đã được đảng CSVN ngụy tạo trong Nghị Quyết Hội Nghị lần thứ 14, tháng 1-1968, của Ban Chấp Hành T.Ư Ðảng (khóa III).
Nghị quyết đã mơ hồ viết: “Quần chúng nhân dân ở các thành thị và những vùng còn tạm bị địch chiếm ở miền Nam đã nhiều lần nổi dậy khởi nghĩa với những hình thức khác nhau. Hàng triệu quần chúng đang sục sôi cách mạng và sẵn sàng vùng lên, sẵn sàng hy sinh tất cả để giành cho được độc lập, tự do, hòa bình, cơm áo, ruộng đất. Nhân dân lao động miền Nam, nhất là công nhân ở Sài Gòn-Chợ Lớn, đang vùng dậy mạnh mẽ, mở ra một khí thế mới đấu tranh quyết liệt chống Mỹ và tay sai trong các thành thị.”
“...Cuộc tiến công của các lực lượng vũ trang trên các chiến trường chính và sự nổi dậy của nhân dân ở các thành thị lớn là hai mũi tiến công chính kết hợp chặt chẽ với nhau, trợ lực lẫn nhau và thúc đẩy toàn bộ cuộc tổng công kích và tổng khởi nghĩa khắp cả ba vùng thành thị, nông thôn đồng bằng và rừng núi. Ðặc biệt, cuộc tiến công của các lực lượng vũ trang và sự nổi dậy của quần chúng nhân dân ở các thành thị lớn là mũi nhọn thọc vào yết hầu của địch, có tầm quan trọng quyết định đối với toàn bộ chiến trường và toàn cuộc chiến tranh. Vì vậy, tất cả những cuộc công kích và khởi nghĩa ở các vùng khác trên chiến trường miền Nam đều có nhiệm vụ phối hợp chặt chẽ với các thành thị và trợ lực đầy đủ cho các cuộc công kích và khởi nghĩa ở các thành thị lớn.”
Về mặt quân sự, nghị quyết đã sai lầm nhận định: “Về mặt quân sự, địch còn trên một triệu quân và một tiềm lực chiến tranh lớn, nhưng đội quân đó đã liên tiếp thất bại về chiến lược và chiến thuật, quân số tuy đông nhưng tinh thần bạc nhược và bắt đầu suy sụp; về mặt chính trị, địch đang lâm vào tình trạng khủng hoảng toàn diện và nghiêm trọng, chúng tỏ ra không thể thống trị nhân dân miền Nam được nữa và nhân dân miền Nam cũng không chịu sống dưới ách thống trị của chúng nữa.”
Ủy Ban Trung Ương của Ðảng nói tiếp: “Trong những điều kiện như vậy, về phương pháp, ta chủ trương không chỉ phát động tổng công kích, mà còn đồng thời phát động tổng khởi nghĩa, tức là dùng lực lượng vũ trang mạnh của ta đánh vào các binh đoàn chủ lực của địch, đánh mạnh vào ‘đô thành’ và các thành phố khác, tạo điều kiện cho hàng triệu quần chúng ở thành thị và các vùng nông thôn còn tạm bị chiếm nổi dậy khởi nghĩa, phối hợp với lực lượng vũ trang của ta để tiêu diệt và làm tan rã quân địch, đánh đổ các cơ quan đầu não của ngụy quyền, làm rối loạn và tê liệt đến tận gốc bộ máy chiến tranh của Mỹ và ngụy, biến hậu phương và dự trữ chiến lược của địch thành hậu phương và dự trữ chiến lược của ta, vừa liên tục tiến công tiêu diệt địch, vừa không ngừng phát triển lực lượng ta về chính trị và quân sự, làm thay đổi mau chóng lực lượng so sánh một cách có lợi cho ta, không có lợi cho địch và giành thắng lợi quyết định về ta.”
Về chính trị, những kẻ bị Bộ Chính Trị bịt mắt còn được nghe: “Nhiệm vụ chủ yếu của ta về chính trị là chuẩn bị và phát động quần chúng nổi dậy tổng khởi nghĩa (kết hợp với tổng công kích) cho đến thành công, đập tan ngụy quyền và các tổ chức chính trị phản động khác, xây dựng chính quyền cách mạng và phát triển nhanh chóng lực lượng chính trị và vũ trang của quần chúng.”
“Phải dựa vào nhiệm vụ và phương hướng chiến lược chung mà định ra nhiệm vụ và kế hoạch chuẩn bị và thực hiện tổng khởi nghĩa, chủ yếu là khởi nghĩa ở các thành thị; phải tích cực chuẩn bị lực lượng quần chúng, định ra những hình thức tổ chức quần chúng thích hợp, đề ra những khẩu hiệu có sức tập hợp mạnh mẽ quần chúng đông đảo, phát động và thúc đẩy phong trào đấu tranh chính trị thành một cao trào tiền khởi nghĩa, hoặc phát động quần chúng trực tiếp nổi dậy khởi nghĩa kết hợp với tổng công kích.”
“Khi khởi nghĩa nổ ra, phải lãnh đạo quần chúng hành động kịp thời và phù hợp với tình hình từng nơi, từng lúc, phối hợp chặt chẽ với công kích quân sự, đập tan ngụy quyền các cấp và các tổ chức chính trị phản động của địch, lập chính quyền cách mạng, tước vũ khí địch, bắt tù binh và vũ trang cho quần chúng, phát triển các lực lượng vũ trang cách mạng và tiến hành các công tác kháng chiến, cứu nước, giữ gìn trật tự trị an, bảo đảm mọi sinh hoạt cần thiết của xã hội, thực hiện khẩu hiệu ‘Tất cả cho tiền tuyến, tất cả để chiến thắng’.”
Giấc mơ hão huyền dùng cuộc tấn công Mậu Thân làm bàn đạp để cưỡng chiếm miền Nam của đảng CSVN đã bị quân-dân VNCH đánh bại. Bài học này, dù người Cộng Sản có cố quên đi hay xuyên tạc để kéo lịch sử về phía mình cũng khó mà che mắt được những nạn nhân của quân đội Cộng Sản ở Huế.
Kế hoạch chủ quan tự biên, tự diễn của Lê Duẩn và Võ Nguyên Giáp cách nay 40 năm có lẽ đã bị bỏ quên, nếu Ban Bí Thư Trung Ương Ðảng năm 2008 không bới đống tro tàn để tìm máu đổ, thịt rơi của những nạn nhân vô tội người miền Nam trong vụ Mậu Thân.
Phạm Trần
(01/08)

Những Con Ðường Trắng.Trầm Tử Thiêng. Hoàng Oanh